I just came back from five months in Paris and it was very hard to say goodbye, to my friends, to my family, to the city and particularly to my parents. And exactly ten years ago, I was leaving Paris to start anew in Asia, to begin a new chapter in my life with a big question mark as title. I was about to turn forty, an age in life when most people are normally already well settled. I came to Taiwan with no working nor resident permit, I didn't speak Mandarin - still can't, my finances were far from glorious, I had no real job prospect, nor did I know where I would be living. The only thing I had was the faith that I would be fine somehow.
Now ten years later, well... I am happy to see that I have managed it, more or less. Life is crazier and more surprising than ever, I still have no clue what is going to happen - or shall I say that whatever happens, I'm fine with handling it. But I'm surrounded by fantastic people and that is what really matters!
Merci la vie!
Tôi vừa trở về sau năm tháng ở Paris. Nói lời tạm biệt với bạn bè gia đình, thành phố của mình và đặc biệt với bố mẹ mình là một điều rất khó.
Mười năm trước, tôi rời Paris đến châu Á để bắt đầu một chương mới trong cuộc đời mình với một dấu hỏi lớn. Khi đó tôi sắp bốn mươi tuổi - là một độ tuổi mọi người phần đông đã ổn định cuộc sống và sự nghiệp của họ rồi. Tôi bay qua Đài Loan nhưng không có visa hay là giấy phép làm việc, không nói được tiếng Hoa, không có, chưa có việc làm, tài chính của tôi cũng không được vẻ vang. Điều duy nhất tôi có là niềm tin rằng tôi sẽ ổn bằng cách nào đó.
Bây giờ mười năm sau... tôi rất mừng với sự trong đời mình. Cuộc sống còn điên rồ và đáng ngạc nhiên hơn hồi trước, mình vẫn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tôi được bao quanh bởi những người tuyệt vời và đó là điều quan trọng nhất!
No comments:
Post a Comment